top of page

Vạ miệng

  • Ảnh của tác giả: Phuong Pham
    Phuong Pham
  • 12 thg 1, 2023
  • 4 phút đọc

Đã cập nhật: 16 thg 4, 2023

Tôi luôn cố gắng để không làm tổn thương người khác qua lời nói. Tôi biết lời nói không cẩn thận có thể gây sát thương đến mức như nào. Chính tôi cũng khá thường xuyên bị tổn thương bởi lời nói của người khác. Thế nên tôi quyết tâm phải nghĩ thật kỹ trước khi nói và cố gắng không khiến người khác đau lòng vì lời nói của mình.


Ấy thế mà tôi liên tục làm tổn thương người khác mà không hề hay biết. Tôi thật là tệ quá.


Hôm nay, tôi nói chuyện với chị Oanh, một chị đồng nghiệp mà tôi rất yêu mến. Gần đây tôi đã đi học lại IELTS và cô giáo của tôi rất nghiêm khắc. Tôi than thở rằng tôi sợ đọc feedback của cô giáo với bài làm của mình vì tôi cảm thấy như cô đang mắng thẳng vào mặt mình vì mình dốt. Chị Oanh trả lời rằng chị cũng sợ như thế và thực tế chị vừa trải qua cảm giác đó xong, đó là vào cuối tuần trước, tôi khiến chị cảm thấy như thế khi đi mua sách. Lúc ở hội sách đó, chị Oanh than thở rằng tại sao 2 quyển sách dày bằng nhau mà giá lại chênh lệch nhau nhiều thế. Tôi bảo rằng do kiến thức khác nhau, sách chứ có phải giấy vụn đâu. Lúc đó tôi chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng không ngờ rằng tôi đang khiến chị Oanh cảm thấy chị thật nông cạn và xấu hổ. Đến lúc chị Oanh nói ra tôi mới biết tôi làm tổn thương chị như vậy. Tôi cảm thấy mình thật quá đáng và ước gì mình suy nghĩ trước khi nói. Những lời nói tưởng như vô nghĩa với mình thì lại để lại vết thương lòng sâu sắc cho người khác.


Cũng một chuyện nữa. Một ngày, sếp gọi tôi vào phòng họp để bàn về kế hoạch sắp tới của team tôi. Sếp đặt vấn đề và hỏi tôi có muốn trở thành Marketing Head không. Tôi đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu và rất đau đầu trước khi có thể đưa ra câu trả lời. Tôi thực sự đã chắc chắn rằng câu trả lời của mình là không, bởi vì tôi chưa đủ kinh nghiệm và kiến thức chuyên môn để đảm nhận trách nhiệm quá lớn này. Tuy nhiên, một ngày tôi tỉnh dậy và tự nhiên có một sức mạnh kì lạ khiến tôi muốn thử vị trí này. Suy cho cùng đây là một cơ hội mà không phải ai cũng được trao cho. Và câu trả lời của tôi là có. Câu trả lời tất nhiên khiến sếp tôi rất vui. Anh nói rằng không phải ai cũng sẵn sàng đảm nhận vị trí này, mọi người rất sợ phải ra quyết định, hầu hết mọi người thích có người dẫn dắt, bảo họ phải làm gì. Thực tế đó chính là thứ tôi nghĩ. Tôi của một ngày trước chắc chắn cũng nghĩ như vậy. Dù sao thì câu chuyện có thể kết thúc tại đó nhưng tôi lại có quá nhiều cảm xúc mà lỡ nói một điều mà tôi vô cùng hối hận. Tôi bảo rằng tôi đồng ý là mọi người sợ nhận trách nhiệm quá lớn. Thực tế cách đây mấy phút tôi nói chuyện với chị Dung kế toán và chị cũng bảo rằng nhiều lúc muốn làm nhân viên để có người bảo cho phải làm gì. Tôi tự nhiên biến mình thành một kẻ mách lẻo và buôn chuyện chốn công sở đáng ghét. Chuyện của riêng chị nhưng lại bô bô đi nói với sếp là cấp trên trực tiếp của chị. Không phải chuyện của mình thì tốt nhất đừng nói, đặc biệt là với sếp. Điều tệ hơn là, phòng họp ở ngay cạnh bàn kế toàn của chị và tôi không biết liệu chị có nghe thấy tôi nói không. Thật là tệ hại. Tôi cảm thấy mình là kẻ tồi tệ nhất trên đời.


Tôi không biết đã bao nhiêu lần tôi lỡ lời làm tổn thương người khác như thế không. Nhận ra mình là kẻ tồi tệ thực sự còn tệ hơn. Tôi nhớ chị nhân sự từng lỡ lời nói rằng trường cấp 3 của tôi là trường nhà quê và tôi đã khóc cả đêm hôm đó. Hay là nha sĩ của tôi nói rằng hàm răng của tôi giống như một thất bại của tạo hóa và tôi đã ngay lập tức rút hồ sơ khám bệnh tại đó tuy tôi đã khám được hơn nửa năm rồi. Giờ mỗi lần nghĩ lại tôi đều cảm thấy tức giận đến run người.


Thế mà tôi lại làm thế với người khác. Tôi thật tồi tệ quá. Giá tôi có thể quay lại quá khứ và rút lại hết nhưng lời nói ấy thì tốt biết bao.

コメント


Vô tư mấy kiếp mới thành thường dân.

© 2022 by Random Thoughts

bottom of page